Tuổi
mười ba tôi trở về Thành Nội
Nơi
chào đời lúc còn thuở chiến chinh
Cha
vội ôm con tiếp bước hành trình
Mẹ
yếu đuối lên đường làm nhiệm vụ.
Mười
ba tuổi áo tôi màu ủ rũ
Lửa
đạn bom thiêu rụi những mái trường
Rời
bỏ làng quê tìm lại sông Hương
Dòng
nước ngọt vỗ về tôi khôn lớn.
Đây
chuyến đò ngang mái chèo mơn trớn
Nối
đôi bờ cho thiếu nữ sang sông
Mái
tóc dài như khung nhạc dâng lòng
Tôi
ghi nốt viết tình yêu thứ nhất.
Mười
sáu tuổi thư trao lời ngọt mật
Có
mây mưa trăng gió gói bên trong
Có
môi em pha màu phuợng tươi nồng
Tình
lớn dậy theo từng bài thơ mới.
Tôi
thương mãi những chiều vàng Thành Nội
Tà
áo bay khép nép mọi nẻo đường
Mùi
nhãn lồng chim sẻ hót uyên ương
Hồ
lặng lẽ nhánh sen hồng chớm nụ.
Rồi
có buổi đạp xe qua Thiên Mụ
Lên
Thiên An hái trộm quả cam vàng
Dưới
dãy Trường Sơn hùng vĩ hiên ngang
Trăng
ngoan ngoãn theo thuyền về Bến Ngự.
Tình
thứ nhất mấy ai còn được giữ
Tôi
vụng về ghi lại dấu chân quen
Gom
những bờ sông, đại nội, hồ sen
Buộc thật chặt làm hành trang từ giã.
Gần
hai mươi năm bão đời nghiệt ngã
Huế
điêu tàn người ly tán bể dâu
Huế
và tôi chia sẻ tận niềm đau
Dòng
sông ngủ ôm câu hò chết lặng !