Donnerstag, 9. November 2017

EM THEO BỐ VƯỢT BIÊN


Em theo bố vượt biên
Một đêm gió rất hiền
Biển trời mây êm ả
Em lên một con thuyền

Em nghe lòng nhấp nhô
Sao trời say sóng vỗ
Từng con nước lao xao
Ru em ngủ mơ hồ

Em nhớ mẹ đêm nao
Tiễn em trong nghẹn ngào
Tay cầm tay bịn rịn
Ngắn ngủi một câu chào

Mấy tuần sau tấp đảo
Em thấy mình xanh xao
Nhiều đêm em không ngủ
Ôi, mẹ hiền nơi đâu?

Em và bố đều buồn
Nhìn nhau dấu lệ tuôn
Bố bảo: “Con phải học,
Ngày sau nhớ cội nguồn”

Giờ đầu tiên đến trường
Em bỡ ngỡ thẹn thùng
Chiếc bàn và tấm bảng
Sao mà giống quê hương

Em kính các cô thầy
Làm việc rất hăng say
Dạy chúng em cặn kẽ
Từng môn học rất hay

Nơi đây trường Việt ngữ
Em đã viết được thư
Gởi về quê thăm mẹ
Dạt dào cả tâm tư

Những ngày trên xứ lạ
Em vẫn nhớ quê nhà
Luôn siêng năng học tập
Cho vui lòng mẹ cha.

NGUYỄN SĨ LONG
Sbg, 30.03.1990

Freitag, 3. November 2017

GIẤC MƠ ĐOÀN TỤ


Kiều Nam, Sài Gòn 1987

    Cuối tuần này vợ chồng chúng tôi có một vị khách từ Wien về thăm Salzburg. Đó là cô bé mà ba mươi năm trước là út trong một tiểu gia đình có hai cô con gái. Ông bố thì bỏ nhà ra đi thầm lặng, làm cô bé bốn tuổi vẫn vô tư và kiên nhẫn chờ đợi từ ngày này sang ngày khác, mỗi khi khóc thì hỏi mẹ và hỏi chị sao ba đi đâu lâu quá mà không về ? Cuối cùng mẹ phải nói thật, rồi ba mẹ con ôm nhau khóc. Cả nhà lo lắng và nhớ thương mỏi mòn theo năm tháng buồn vui cùng với niềm hy vọng kéo dài suốt ba năm rưỡi mới gặp lại nhau. Ngày ông bố ra đi, cô chị chỉ 8 tuổi nhưng đã biết an ủi mẹ, chăm sóc và dạy em học, sau nữa là viết thư thăm ba khá đều đặn. Người ở bên đảo trong trại tỵ nạn cũng không khác gì mấy, cầm lá thư bên nhà gởi qua chưa đọc là đã rưng rưng. Hơn ba năm tốn không biết bao nhiêu giấy mực để gởi gắm tâm tình với cả trăm lá thư qua lại như là bằng chứng cho sự kiên nhẫn và chịu đựng với nhiều thử thách từ mọi phía.
    Vào tháng 2.1991, gia đình chúng tôi đã thực hiện được giấc mơ đoàn tụ trong nước mắt, những vòng tay yêu thương mừng tủi tưởng như chẳng bao giờ bù đắp được những trống vắng quá dài cùng với khổ đau, đồng thời tri ân sự may mắn đã dẫn dắt những mảnh đời ly hương về miền đất tự do, xa lạ và hiền hòa. Ở Salzburg, bốn người chung sống trong căn nhà nhỏ nhưng vẫn thấy an vui tròn ba năm trước khi dọn về địa chỉ mới tiện nghi hơn để nghĩ rằng, kể từ đây mọi việc sẽ được ổn định, thật sự an cư lạc nghiệp vậy thì chẳng có lý do gì để đổi thay trong tương lai.

 
Chân Như, Sài Gòn 1987
 
    Khi hai chị em bắt kịp bạn bè về việc học thì ba mẹ lại ước mơ một cậu con trai cho thêm vui cửa vui nhà, sau nữa là hy vọng một ngày nào đó ông già sẽ có bạn cùng ngồi xem bóng đá. Một lần nữa được sở cầu như nguyện như chuyến vượt biển những năm về trước. Khi cậu em được bốn tuổi thì người chị lớn đi học xa, vài ba tháng về thăm nhà một lần. Bốn năm sau đến lượt cô em cũng bỏ Salzburg theo chân người chị một đi không trở lại vì đã đồng ý cùng in thiệp hồng với người mình thương. Cậu Út sinh sau đẻ muộn nhưng sớm nổi tiếng khi được phong chức cháu đích tôn của một gia đình ở Huế có đông anh em. Tin bay về tận quê nhà hai bên nội ngoại kéo dài niềm vui cho đến khi tiểu gia đình ngày xưa ở Sài gòn nay đã có cháu trai đầu tiên trên xứ người. Mỗi lần con cháu và rể về thăm là cả nhà rộn ràng tiếng cười, bà ngoại nấu đủ thứ chiêu đãi, cháu Ân Lai được cưng chìu không khác chi dì Ty thời thơ ấu. 
    Ngày lại ngày nhẹ nhàng trôi qua nhanh đến nỗi khi cậu Út chuẩn bị đi lính thì cũng đồng nghĩa là ngày đứa con thứ ba sẽ nối gót hai người chị lên Wien học không còn xa nữa, và ngày về hưu của ba mẹ cũng đã gần kề. Chuyện gì đến đã đến, từ tháng 10 năm ngoái đến nay đã có những sáng nhớ chiều mong, đêm nằm lo lắng nhưng không thể có lý do nào chính đáng để cản ngăn con trẻ tự chọn cho mình một hướng đi tương lai trên đường học vấn.
    Sau ngày đưa con đi ‘du học trong nước’ trở về, căn nhà quen thuộc và thân thiết đã hai mươi ba mùa xuân đi qua, nay đã có lúc cô quạnh khi nhớ lại giấc mơ đoàn tụ thuở trước, như là kỷ niệm về hương vị đắng cay và ngọt ngào thật quý báu của một đời người. Rồi mai đây, nếu có sự đổi dời hay dự tính nào thấy cần thiết cho đời sống tốt hơn, thì đó sẽ là tin mừng để mỗi thành viên gia đình ghi thêm một giấc mơ nữa trong niềm vui sum họp.

NGUYỄN SĨ LONG
02.11.2017