Montag, 27. August 2018

HAI NGƯỜI MẸ



  Mạ Tôi (Huế 2004)

    Chuyến bay của hãng Turkish Airlines đáp xuống phi trường Tân Sơn Nhất lúc 16:26 giờ ngày 12.08.2018, rất may mắn là không phải chờ lâu qua cổng Hải quan và nhận hành lý nên vợ chồng chúng tôi được các em nhanh chóng đón về nhà ở quận 6 và đã có mặt ở bệnh viện Nguyễn Trãi thăm người bệnh khoảng sau 18:30 giờ cùng ngày. Nếu so với những chuyến về thăm nhà nhiều năm trước thường là mùa hè, thì chuyến đi này rơi vào gần giữa tháng 8 với nhiều căng thẳng về sức khỏe của hai bà mẹ nên không thể đặt vé trước, vì ngày 01.08 tôi có hẹn ở bệnh viện Salzburg để phẫu thuật mắt và quan trọng nhất là me tôi (mẹ vợ, 86 tuổi) đã nhập viện trở lại hôm 24.06 với nhiều lo lắng vì bệnh tình không được tốt lắm, theo cách nói của gia đình bên nhà để trấn an những người ở xa. Do đó vợ tôi hằng ngày đều liên lạc thường xuyên để có thể bay về Sài gòn bất cứ lúc nào nếu nhận được tin xấu.
    Cũng may là hơn hai tháng trôi qua sức khỏe của me tôi có phần thuyên giảm nhưng chẳng khá hơn, dầu sao thì cũng đã yên tâm khi ngày hẹn 01.08 đã đến và ca phẫu thuật mắt vừa xong thì ngay tối hôm đó, con tôi đã đặt được hai vé của hãng Turkish Airlines, sẽ cất cánh từ Vienna ngày 11.08, đến Sài Gòn buổi chiều ngày hôm sau nên vừa đủ thì giờ để thăm mẹ và cũng là bà ngoại của các cháu ở nước ngoài không về được đang nằm điều trị trên giường bệnh. Thấy me nằm yên lặng không nhận ra con từ xa về trông thật đau lòng. Từ thuốc men, ăn uống đều có bác sĩ, y tá cùng các con trợ giúp và thay nhau túc trực ngày đêm tính đến nay trong hai lần nhập viện đã tròn ba tháng. Mới cách đây đúng ba năm, vợ chồng tôi cùng với Thúy, cô em vợ từ Houston về và con cháu trong nhà đã gọi xe cấp đưa me vô bệnh viện Nguyễn Trãi một lần vào ngày 30.07.2015, và đây là lần thứ hai sau một thời gian tạm ổn thì nay cơn đau đã trở lại nên sẽ được điều trị lâu hơn theo sự chẩn đoán của bác sĩ. Vợ chồng chúng tôi tuy chậm trễ nhưng vẫn còn kịp, nhất là vợ và hai cô em gái từ Houston cũng đã về, có thời gian cùng nhau chăm sóc mẹ già.

  Me Tôi (Sài Gòn 1999) 

    Tôi quen biết gia đình bên vợ qua một người bạn từ đầu năm 1976, ba me vợ tôi hồi đó còn trẻ lắm so với tuổi tác nên chúng tôi gọi nhau là anh em. Anh cũng là người Huế, chị quê ở Quảng Nam về làm dâu làng Truồi, Phú Lộc, cách Huế ba mươi cây số, sinh hạ được mười người con, năm trai năm gái. Sau một thời gian đến chơi và thăm viếng như một người khách rồi thân tình như người trong gia đình. Thời gian đó tôi là gã độc thân xa nhà lỡ vận, thỉnh thoảng những lần đi chơi về khuya vì nhà ở Tân Việt (đối diện trại Hoàng Hoa Thám) xa nên ghé anh chị ở lại qua đêm. Hai anh em ngủ ở phòng sau trên lầu một, sáng sớm mở radio thật nhỏ nghe lén đài BBC Luân Đôn, và mười lần như một vào buổi sáng, lúc nào chị cũng mua cho tôi một tô bún, một ly cà phê trước khi về nhà. Cùng năm đó Sương Mai, người con gái thứ hai của anh chị 20 tuổi, trước 1975 làm việc ở Cục Tâm Lý Chiến, Tổng Cục Chiến Tranh Chính Trị được ba năm thì Sài Gòn sụp đổ cùng lúc mất việc làm. Trong số anh em trong nhà thì Sương Mai không ham vui tụ tập bè bạn, ít ra đường, giúp mẹ việc nhà, thích đọc truyện, hát hay, sau nữa là rất hiếu thảo với cha mẹ.
    Mùa xuân năm 1977 Sương Mai lên bến xe Ngã Bảy tiễn tôi về Huế, mở đầu một chuyện tình được hai bên gia đình công nhận và lễ Thành Hôn có mạ tôi ngoài Huế vô tham dự, được tổ chức vào dịp Giáng Sinh 25.12.1977. Khi chúng tôi chuyển về nhà mới ở Phú Nhuận, chỉ cách nhà me chừng trăm mét thì danh tính những đứa con của ba me được nối dài thêm khi vài đứa em tôi từ Huế vào Sài Gòn để học hành hay tìm việc làm đều được ba me thương mến, đùm bọc và xem như những người con của mình, trong đó có người em thứ năm tên Khánh, từ đó tới nay vẫn thường xuyên lui tới thăm viếng hay khi me đau yếu đều có mặt để cùng lo lắng không khác gì con ruột suốt ba mươi năm qua từ khi tôi ra nước ngoài năm 1987. Sở dĩ tôi dông dài như thế là để nói lên một điều: me tôi là một người mẹ có trái tim nhân hậu, bao dung và rộng rãi nên dù bao năm cách trở tôi vẫn thương kính như mạ tôi ở Huế. Đó là hai người mẹ của đời tôi vậy.
    Tôi chỉ có được bốn buổi chiều vào bệnh viện thăm me trước khi về Huế trưa ngày 16.08.2018. Nhà trông vắng vẻ, chỉ có Việt ở nhà. Cửa phòng mạ hé mở nhưng không nhận ra con khi tôi đến gần. Như để nhìn cho rõ, mạ đưa một bàn tay che mắt nhìn tôi chừng vài giây:-Ai rứa? -Dạ con, Long. Mạ hỏi lại:-Ai? Việt đứng gần la lớn vì mạ bị lãng tai:-Anh Long! Lần này mạ nghe được, thân thể mạ yếu đuối nhưng đôi tay mạnh mẽ ôm chặt đứa con trai và khóc lớn ngon lành như chưa từng thấy. Tôi ôm mái đầu bạc sợi ngắn sợi dài rồi lần xuống đôi vai gầy guộc thảm thương. Mạ ốm nhiều, đượm nét buồn. Có ai biết trời Huế đang nắng nhưng mẹ con tôi ngập giữa cơn mưa tháng tám?
    Tôi dìu mạ ra ngồi ở phòng khách rồi cùng em trai soạn hoa quả và vài hộp bánh mang từ Áo về đặt trên bàn thờ. Ba tôi mất ở tuổi 71, vậy là đã hai mươi hai năm qua rồi. Mai đây khi mạ ra đi, chẳng biết mắt ba còn đủ sáng để nhận ra người bạn đời trẻ đẹp năm xưa, hay chỉ đứng trông theo cuối nẻo đường tình ngàn thu vĩnh biệt?
    Tôi trở lại ngồi bên mạ, khác những năm trước về thăm, lần này mạ chẳng thích gì nữa, kể cả những tờ Euro còn mới tinh như mỗi lần thích đếm, lật qua lật lại nhìn tới nhìn lui, nhưng giờ chẳng thiết tha: -'Mạ có ăn xài chi mô mà con lo'. Tôi lấy cuốn Album ra tìm hình cho mạ coi, mạ vẫn còn nhớ con dâu, nhớ hai đứa cháu gái sinh ở Sài Gòn, nhưng đến đứa cháu trai út sinh bên Áo nay đã hai mươi ba tuổi thì mạ xem hơi lâu rồi mỉm miệng cười:-Đẹp trai hí.


    Thấy mẹ vui tôi mở túi xách lấy một gói quà nhỏ như bao thư viết độc nhất một chữ hoa: MẠ. Mạ nhìn tôi rồi mở gói quà, mắt mạ như sáng lên khi thấy hình người mẹ bồng con, tôi chỉ vào hình người mẹ thì mạ trả lời -Mạ, tôi chỉ vào hình baby thì mạ nói lớn: -Sĩ Long. Tôi vui quá kéo ngón tay xuống hàng dưới cùng, mạ đọc nhanh mà không suy nghĩ: -Mẹ Hiền. 
    Tôi ôm mạ nghẹn ngào nước mắt. Nhớ khi lên máy bay từ Vienna đến Istanbul rồi Sài Gòn ra Huế, tôi không nghĩ và chờ đợi điều gì khác ngoài giây phút hạnh phúc này.

NSL 
Thành Nội, Huế - 27.08.2018                   

Freitag, 10. August 2018

NỔI TRÔI


Trời cho em đẹp nụ cười
Mẹ cho em một dáng người mảnh mai
Anh cho em ngón tay dài
Ngón thương ngón nhớ ngón cài trâm yêu.

Chân thon bước nhỏ giận chiều
Gót son thiếu nữ ít nhiều vu vơ
Tóc huyền từng sợi ngây thơ
Nương đôi vai nhỏ lững lờ chảy xuôi.

Mắt xanh chứa cả bầu trời
Đôi mi cong vút dệt lời thiết tha
Môi em ươn ướt mặn mà
Chưa hôn đã cảm hương pha dịu vừa. 

Dại khờ là những ngày xưa
Theo em từ thuở còn chưa biết gì
Mê say từ bước chân đi
Từ hơi em thở từ mi em buồn.

Bao ngày đếm áng mây buông
Cây si trổ lá giữa luồng bão rơi
Yêu em mười mấy năm rồi
Mà nay vẫn mãi nổi trôi thế này !

NGUYỄN SĨ LONG
09.07.1989