Nhớ thuở xưa nào tôi còn bé
Tuổi mới lên mười ở làng quê
Buổi sáng đi học chiều theo gió
Thả cánh diều bay mỏi gối về
Nhà tôi lợp ngói ba gian rộng
Thêm mái lều tranh nối bên hông
Sầu đông hoa rụng đầy ao cá
Sân trước vườn sau nhãn chín lồng
Xóm làng bát ngát lũy tre xanh
Có con sông nhỏ nước trong lành
Xuôi phá Tam Giang về biển lớn
Ruộng lúa đêm tàn sương long lanh
Nội tôi tuổi xế ngày thư thả
Mỗi sớm tinh mơ đậm tách trà
Chờ khi trăng sáng cùng con cháu
Kể chuyện đời xưa trước sân nhà
Ba tôi đàn hát những lúc vui
Chụp ảnh chơi hoa cùng mọi người
Cửa nhà mẹ khéo chăm con trẻ
Nuôi dưỡng yêu thương với nụ cười
Chỉ được mấy năm rồi chạy loạn
Khắp nẻo đường quê cảnh ly tan
Ngày đêm bom đạn cùng thiêu rụi
Nhà cửa chìm trong đống tro tàn
Mẹ bồng con đi tìm lại đời
Nước mắt ghi dấu ở từng nơi
Tôi tuổi mười ba mà chẳng ngại
Nếm nỗi buồn đau đến rã rời
Chín năm ở Huế một chặng đường
Nhưng lắm ân tình để nhớ thương
Với Huế là thiên đàng tuổi ngọc
Là nơi lòng nặng lúc tha phương
Như một dòng sông đã trôi xa
Trang ký ức xưa chẳng phai nhòa
Như còn đâu đó trong sâu lắng
Muôn thuở tình quê vẫn đậm đà.
NGUYỄN SĨ LONG