Sonntag, 23. Oktober 2016

TUỔI HỒNG



Tuổi mười ba chân vừa tròn gót nhỏ
Em dịu dàng bắt bướm đậu bờ mương
Say làn hương tỏa ngát ở ven đường
Hoa ngắt vội ép nhòa từng trang vở.

Tuổi mười bốn giấy học trò mới mở
Bài thơ nào em nhớ chép vào đây
Thương cảm tình ai vương vấn bao ngày
Em học thuộc để mơ mình như thế.

Tuổi mười lăm e ấp nào xiết kể
Lá thư hồng chàng gởi để làm quen
Ngày qua đêm nghe trong gió hơi men
Tình vừa chớm em thẹn thùng dấu mẹ.

Tuổi mười sáu mối tình đầu đã hé
Lòng rộn ràng hò hẹn buổi trao thư
Son phấn đài trang chân bước hiền từ
Trong ánh mắt nói thay lời tất cả.

Tuổi mười bảy nụ hôn đầu hối hả
Đôi môi mềm run dại những bàn tay
Ngực ép đôi tim nhịp thở căng đầy
Em kiều diễm trên ngai vàng tình tự.

Tuổi mười tám em xây lầu ngôn ngữ
Lời thương yêu thơm ngát cả tuổi hồng
Để chiều nao khi đứng tựa vai chồng
Đưa tay vẫy hạnh phúc bay nhè nhẹ…

NGUYỄN SĨ LONG
St. Leonhard, 20.4.1990 

Sonntag, 9. Oktober 2016

TÌM ĐÂU MÁI TÓC HUYỀN


Thuở xưa còn đi học
Tôi thường ngồi bên góc
Sau lưng cô bạn nhỏ
Có mái tóc huyền ngọc.

Những lúc thầy giảng bài
Tôi lùa những ngón tay
Mân mê từng sợi tóc
Dịu dàng xõa ngang vai.

Trò chơi thành thói quen
Tôi thương mái tóc huyền
Thương luôn cô bạn nhỏ
Thương mùi thơm dịu hiền.

Chưa hết cấp phổ thông
Nàng đã vội lấy chồng
Chiếc bàn nay trống không
Tôi thì buồn mênh mông.

Đem bao nhiêu nhung nhớ
Viết đầy từng trang vở
Tôi vẽ từng sợi tóc
Hoa tím cài vẩn vơ.

Dài nhiều năm cách biệt
Vẫn còn thương da diết
Mái tóc huyền khi xưa
Đã trôi đi biền biệt.

Nàng vẫn ở quê nhà
Tôi xa, lại càng xa
Nay một đời quạnh quẽ
Nhớ tóc ai mượt mà.

Đi mãi giữa trời Âu
Chỉ thấy màu tóc nâu
Mơ làn tóc quê hương
Đôi mắt lại đỏ ngầu.

Tìm đâu màu tóc em
Giữa ngày tháng phiêu bồng
Biết khi nào trở lại
Cho thỏa niềm nhớ mong.

Tìm đâu mái tóc huyền
Tìm đâu mùi trinh nguyên
Còn đâu hơi em thở
Để hong khô muộn phiền.


NGUYỄN SĨ LONG  

Salzburg, 7.1989

Sonntag, 2. Oktober 2016

NGÀY VỀ SALZBURG


 

Salzburg ngày về mùa đông
Tôi lại mang em ở bên lòng
Hoàng hôn khắp nẻo lùa băng tuyết
Nhớ mái tóc mềm ở phương đông.

Tôi vẫn chờ em từng bước đi
Tôi vẫn nghe em tiếng thầm thì
Xa quá mà sao thật gần gũi
Với nụ hôn dài lúc chia ly.

Mấy năm rồi nhỉ mà nhanh thật
Tóc đã thay màu theo lá thu
Ngày bỗng xôn xao như gió bấc
Trong tôi mờ mịt những sương mù.

Salzburg ngày về mùa đông
Dừng chân đứng lại ở ven sông
Thả một dòng thư trôi, trôi mãi
Như tôi bây giờ giữa mênh mông.

Tôi vẫn chờ em đến ngày tàn
Trên từng dốc đá gọi xuân sang
Tôi sẽ ngồi mong từng giọt nắng
Để sánh tình tôi khi tuyết tan.

NGUYỄN SĨ LONG  
Sbg, 1989