Thuở xưa còn đi học
Tôi
thường ngồi bên góc
Sau
lưng cô bạn nhỏ
Có
mái tóc huyền ngọc.
Những
lúc thầy giảng bài
Tôi
lùa những ngón tay
Mân
mê từng sợi tóc
Dịu
dàng xõa ngang vai.
Trò
chơi thành thói quen
Tôi
thương mái tóc huyền
Thương
luôn cô bạn nhỏ
Thương
mùi thơm dịu hiền.
Chưa
hết cấp phổ thông
Nàng
đã vội lấy chồng
Chiếc
bàn nay trống không
Tôi
thì buồn mênh mông.
Đem
bao nhiêu nhung nhớ
Viết
đầy từng trang vở
Tôi
vẽ từng sợi tóc
Hoa
tím cài vẩn vơ.
Dài
nhiều năm cách biệt
Vẫn
còn thương da diết
Mái
tóc huyền khi xưa
Đã
trôi đi biền biệt.
Nàng
vẫn ở quê nhà
Tôi
xa, lại càng xa
Nay
một đời quạnh quẽ
Nhớ tóc ai mượt mà.
Đi mãi giữa trời Âu
Chỉ thấy màu tóc nâu
Mơ làn tóc quê hương
Đôi mắt lại đỏ ngầu.
Tìm đâu màu tóc em
Giữa ngày tháng phiêu bồng
Biết khi nào trở lại
Cho thỏa niềm nhớ mong.
Tìm đâu mái tóc huyền
Tìm đâu mùi trinh nguyên
Còn đâu hơi em thở
Để hong khô muộn phiền.
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen