Freitag, 22. September 2017

ÁNH LỬA TRẠI

 
 
Đôi Lời Giới Thiệu :

    Tôi đi vượt biên vào giữa năm 1987, để lại vợ và 2 con ở Sài gòn. Gần 4 năm sau, vào tháng 2.1991 từ Salzburg tôi lên Wien để đón vợ và 2 con sang Áo đoàn tụ. Kiều Nam hay còn gọi là Bé Ty lúc đó được 8 tuổi. Hai cháu đến trường học tiếng Đức, về nhà nói tiếng Việt để khỏi quên tiếng Mẹ. Vài năm sau gia đình chúng tôi thường sang München (Munich) lễ chùa Tâm Giác (trước đó là Niệm Phật Đường Tâm Giác), nhờ vậy mà ngoài sinh hoạt Phật sự vào những ngày lễ lớn, hai cháu còn rèn luyện thêm tiếng Việt nhờ tiếp xúc với các anh chị trong gia đình Phật tử và bạn bè cùng lớp.
    Bé Ty cũng theo chân người chị Chân Như lên thủ đô Wien học sau khi hoàn tất chương trình 5 năm ở trường Bundeshandelsakademie II, Salzburg vào năm 2003. Ở Wien, Kiều Nam phải mất 2 năm để đổi trường. Cuối cùng, WU mới là ngôi trường trao bằng tốt nghiệp vào tháng 12. 2011.
    Dưới đây là bài văn đầu tay của Kiều Nam, được đăng trên báo Hoa Sen (Nội san của Hội VHXHPT Việt Nam tại Áo) số 13, ấn bản tháng 2.2000, lúc 17 tuổi. Xin trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc.

  The Grand Palace, Bangkok 2013

ÁNH LỬA TRẠI 

    Nhận lời mời của gia đình Phật tử Chánh Tín về cuộc cắm trại trong ba ngày tại München, năm chị em chúng tôi đã đáp xe lửa từ Salzburg vào một buổi chiều hè tháng 8.1999. Trời đẹp, nắng ấm chắc không nhiều thì ít đã làm an tâm những người bạn của tôi lần đầu tiên xa nhà để tham dự mấy ngày sinh hoạt ngoài trời mà thật ra từ khi đến định cư tại Áo, chính tôi cũng chưa có lần nào được gặp nhau trong những ngày hè như thế này.
    Vừa rời nhà ga München được mấy bước đã thấy anh Lâm đang đứng chờ chúng tôi. Sau khi chị tôi và tôi giới thiệu ba cô bạn lần đầu tiên đến München, anh Lâm đưa chúng tôi đến Niệm Phật Đường Tâm Giác. Tôi đã cùng với ba mẹ tham dự các ngày lễ nhiều lần ở đây, nhưng hôm nay tự nhiên thấy một cái gì vui hơn, nô nức hơn về những trò chơi đang chờ chúng tôi vào ngày mai. Đang suy nghĩ miên man thì xe đã đến trước cổng Niệm Phật Đường. Anh Sử và anh Hưng khiêng những thùng đồ cần dùng cho buổi cắm trại vô xe. Chúng tôi tới chào hỏi hai anh và luôn tiện giới thiệu chị Nghi, Maria và Bích cho mọi người làm quen. Tất cả chúng tôi vào bên trong và được gặp anh Bình dưới nhà bếp. Chúng tôi gọi anh là ’Bình sữa’ vì có một người cùng tên nữa nên đặt tên như vậy cho tiện. Sau vài lời chào hỏi tôi ra ngoài phụ anh Hưng cắt rau cải để chuẩn bị cho anh Bình sữa nấu ăn. Một lát sau thì các anh chị em cũng xuống phụ một tay, chúng tôi vừa làm vừa đùa giỡn rất là vui. Chúng tôi chia làm hai nhóm, một nhóm phụ anh Bình nấu ăn còn một nhóm thì dọn chén đũa ra. Đây là lần đầu tiên tôi được thưởng thức tài nghệ của anh Bình. Ai cũng phải công nhận là anh Bình nấu đồ ăn chay rất ngon.
    Sau khi dùng cơm xong, chúng tôi lái xe tới chỗ cắm trại, nơi mà mấy anh đang dựng lều lên. Lúc đó các anh chị ở Nürnberg, anh Thành ở Berlin và các anh ở München đã có mặt đầy đủ. Chúng tôi chào hỏi và giới thiệu nhau với khoảng 22 người tham dự. Sau khi dựng lều xong thì chúng tôi đốt lửa trại và ngồi quanh vòng tròn, cùng nướng khoai, ăn chuối, ăn trứng. Trong nhóm có anh V. Thành nói chuyện rất là tiếu lâm. Anh mà nói chuyện là bắt buộc người ta phải cười thôi. Anh Thành thấy Bích và tôi 'còn non' chưa biết 'chuyện đời' nên anh chọc hai đứa tới bến luôn. Bích và tôi thì nói không lại anh nên đành cười huề vốn thôi.
    Vì thời tiết trở lạnh nên khoảng 10 giờ đêm chúng tôi rút quân vô lều lớn. Trong lều chị Loan và chị tôi đã chuẩn bị bánh trái và nước cho các anh em ngồi lại trà đàm. Đầu tiên thì mỗi người phải tự giới thiệu mình để cho dễ xưng hô. Sau đó mấy anh nghĩ ra những trò chơi rất vui tươi, các anh ai cũng đã lớn rồi nhưng mà vẫn chơi các trò chơi với tất cả tâm hồn. Chúng tôi chơi cái này tới cái kia, mà trò chơi nào cũng đem tới các anh em chúng tôi những tiếng cười vui vẻ. Khi không còn ai nghĩ ra trò chơi mới được nữa thì chúng tôi bắt đầu đổi qua ca hát. Anh Sơn thì đàn cho các anh em chúng tôi hát, nhờ dịp này mà chúng tôi mới khám phá ra những 'nhân tài còn nằm trong lá ủ' của thành phố München có những giọng hát rất hay. Chúng tôi chơi tới 2 giờ khuya. Mấy cô con gái thì được ngủ yên giấc ở trong mấy cái lều nhỏ tới sáng, còn các anh thì phải thay nhau trực cho tới lúc mặt trời mọc, mấy anh thì ngủ chung với nhau trong cái lều lớn mà chúng tôi đã tham dự trò chơi hồi tối. Vì chúng tôi đã lấy bánh kẹo ra ăn nên buổi tối đã có một đàn kiến kéo tới, mấy anh thiệt là vất vả để 'chống lại'. Nếu mà không phải thức để trực thì lại phải ngủ với kiến! Tuy vậy, qua sáng mai thấy ai cũng rất là tỉnh táo.
    Chúng tôi dùng điểm tâm bằng bánh mì và uống cà phê, sau đó định múa Tai Tschi với anh Dũng, nhưng ai cũng làm biếng hết và hơi mắc cở nên chỉ chơi bóng chuyền trong vòng tròn để giản gân giản cốt thôi. Một lát sau thì anh Lâm và anh Sử đến đề nghị chơi Ruck Zuck, trò chơi này phải chia ra hai đội, mỗi đội phải diễn tả một con thú, nhưng không được nói chuyện. Cứ mỗi một người diễn tả và một người phán đoán, nếu đoán được thì người đó phải diễn tả cho người kế tiếp. Đội nào đoán xong trước là thắng. Sau đó anh Sử lại đề nghị chia chúng tôi ra hai nhóm để phụ anh Bình sữa nấu ăn, một nhóm khác đi tìm cũi và dựng luới để chơi bóng chuyền. Bích và tôi tự nguyện vô nhóm đi lấy cũi và dựng lưới. Trong lúc chúng tôi dựng lưới lên thì có nhóm thiếu niên của GĐPT qua chơi, sau khi làm xong việc rồi chúng tôi rủ các anh chị chơi chung. Chúng tôi còn giao là đội nào thua thì phại cõng đội thắng từ đầu sân đến cuối sân. Vì thấy anh Điệp và anh Hưng chơi hay nên tôi lúc nào cũng chạy qua đội của hai anh, ngu gì mà cõng chứ ? Vì chơi rất vui và các anh chơi hay, hấp dẫn nên chúng tôi chơi cho tới giờ ăn trưa mới chịu nghỉ giải lao. Đồ ăn chay anh Bình và các chị nấu ai ăn cũng ngon miệng hết. Tôi thấy anh Bình hơi bị thiệt thòi, vì ai chơi gì thì chơi, lúc nào anh cũng đứng bên cái lò bếp, bởi vậy đi đâu mà có anh Bình thì khỏi sợ bị đói. Anh Bình chỉ thật sự an tâm đi bơi thuyền với chúng tôi sau khi đã 'phục vụ' xong bữa ăn cho tất cả anh em. Chúng tôi có hai ba cái thuyền bằng phao, mỗi cái chứa được ba hoặc bốn người, tôi ngồi chung với anh Dũng, anh Tiến và Tâm còn thuyền bên kia thì có anh Điệp, anh Hưng và Bích. Đáng lẽ chúng tôi định chơi đua thuyền, nhưng đua đâu không thấy, mới chèo được một khoảng sông thì mấy người ở thuyền phía bên kia bắt đầu tạt nước chúng tôi. Nước lạnh như vậy mà họ nỡ lòng tạt cho chúng tôi ướt từ đầu tới chân. Chúng tôi tức quá và dĩ nhiên phải tạt lại, chúng tôi vừa run lập cập vừa tạt nước cho đến khi họ cũng ướt hết cả người thì chúng tôi mới vui-lòng-hả-giận. Ai ngờ lúc đang chèo về bến thì anh Bình sữa từ đâu bơi tới và cho chúng tôi tắm nước lạnh thêm một lần nữa, tiếc một cái là anh đã bơi dưới sông rồi cho nên tạt nước lại anh cũng vô dụng thôi. Mấy chị đứng tên bờ thấy chúng tôi chơi bạo quá nên không dám bước chân lên thuyền nữa bước.
    Vì thấy thời tiết càng lúc càng lạnh nên chúng tôi không bơi thuyền nữa. Một lát sau thì các cô, chú, bác ghé tới thăm. Sau khi dùng cơm chiều xong thì chúng tôi vẫn không chịu ngồi yên và cùng nhau chơi những trò chơi đua rượt, những trò chơi này từ nhỏ tới lớn tôi chưa hề chơi qua, chắc mấy anh sưu tầm những trò chơi dữ lắm. Chúng tôi ra điều kiện là đội nào thua phải cõng, nhưng lần này không được may mắn như lần trước, tôi bị cõng nhiều hơn là được cõng. Khi trời gần tối, chúng tôi bắt đầu chơi những trò chơi vòng quanh ánh lửa trại. Khi các cô, chú, bác từ giã ra về thì trời cũng đã tối dần và cũng bắt đầu mưa nên chúng tôi quyết định vô lều lớn chơi tiếp.
 
    
   Trước tiên là có một cuộc tranh luận cũng như mỗi người nói lên những cảm nghĩ riêng của mình  về chủ đề 'hạnh phúc là gì?' Lúc ban đầu thì còn hơi nhút nhát nhưng từ từ thì cuộc nói chuyện rất là thú vị. Mỗi người có một nhận xét, một cách suy nghĩ và cái lý riêng của họ. Riêng tôi, vì tôi không có khiếu bày tỏ những suy nghĩ của riêng mình nên tôi chỉ ngồi đó và lắng nghe anh chị nói chuyện thôi. Trong lúc này tôi thấy các anh chị rất là chững chạc và có những suy nghĩ rất đứng đắn. Khi thấy càng lúc càng ít đề tài để nói nên chúng tôi đổi qua chương trình văn nghệ, từ nhạc trẻ tới hò và cải lương, loại nhạc nào cũng có hết. Tối hôm nay có tiếng đàn anh Triệu đệm với anh Sơn. Anh Bình thì ngâm mấy câu cải lương mùi mẫn, còn anh V. Thành thì hò những câu hò tiếu lâm có một không hai. Tôi được anh V. Thành hát tặng một câu hò nhớ đời: 'Hò ơi…thương Ty không biết để đâu, để trong lỗ mũi lâu lâu anh hách xì…' Không khí trong lều rất vui tươi, chúng tôi vừa ăn bánh vừa uống trà và hát hò tới hơn ba giờ sáng. Tôi tuy buồn ngủ rồi nhưng thấy vui quá nên cũng ráng thức với mọi người.
    Tuy hôm trước đi ngủ muộn nhưng sáng hôm sau 7:30 tôi đã dậy rồi. Vì thấy các người khác vẫn còn ngủ nên tôi nằm ráng tới 8:00 giờ mới chịu chui ra khỏi lều. Hôm nay không dùng điểm tâm với bánh mì nữa mà là mì gói, cũng nhờ anh Bình pha chế thêm vào những rau cải nên ăn rất ngon. Sau đó chúng tôi ngồi trò chuyện một lát rồi dọn dẹp. Ai làm được cái gì thì làm cái đó, tuy nhiều người nhưng dọn cũng lâu lắm mới xong. Chúng tôi xách đồ ra xe và lái xe về lại NPĐ sau khi thu dọn xong lều trại và đồ đạc. Mấy anh em ngồi giải lao một chút thì một lát sau anh Sử đề nghị làm một vòng tròn và anh nói mấy câu tạm biệt và những lời cám ơn cho sự góp mặt của chúng tôi, những người từ xa đến.
    Phải nói là chúng tôi cám ơn mấy anh ở München mới đúng, các anh đã cho chúng tôi một cơ hội để gặp bạn bè đồng hương, và trong ba ngày cắm trại này mấy anh lo cho chúng tôi rất là chu đáo, Anh Sử nói lời giã từ lúc này vì lo một lát sau còn rất nhiều việc, sợ không có cơ hội để nói thôi, chứ không có nghĩa là từ giờ phút đó là…đường ai nấy đi. Sau khi trao địa chỉ cho nhau để giữ liên lạc thì chúng tôi lên xe để tham quan thành phố München.
    Trước tiên các anh dẫn chúng tôi đến Englischer Garten. Chỗ này lớn lắm với nhiều phong cảnh rất đẹp bên cạnh dòng suối, nước trong xanh thật tươi mát như cây kem anh Lâm đãi ăn trước khi rời khỏi khu vườn để dạo trong thành phố một lần nữa trước khi các anh chị tiễn năm chị em chúng tôi ra nhà ga để về lại Salzburg.
    Thời giờ như thể tên bay, mới đó mà đã sáu tháng trôi qua. Hôm nay ngồi ghi lại vài dòng cảm nghĩ chắc cũng chưa nói hết những nét đẹp và hữu ích và nhiều kỷ niệm trong lần cắm trại này. Xin gởi lời cám ơn đến Gia đình Phật tử Chánh Tín và các anh chị đến từ Nürnberg, Berlin. Hẹn một mùa hè khác…đang tới.

KIỀU NAM
08.01.2000

Samstag, 16. September 2017

CẢM XÚC NGÀY VU LAN


    Vào 7 giờ sáng ngày 10.09.2017, chúng tôi gồm  5 anh em trong nhóm G7 đã có mặt ở Hội trường St. Vinzenz Pallotti nằm trên đường Hans Sachs Gasse để trang hoàng phòng lễ, căng banderole, dựng bàn thờ, sắp đặt chỗ, bàn ghế từ bên trong cho đến bên ngoài hội trường và cuối cùng là nhà bếp để chuẩn bị cho Đại Lễ Vu Lan, Phật Lịch 2561, sẽ được Đại Đức Thích Viên Duy, trụ trì chùa Pháp Tạng chứng minh diễn ra vào lúc 11 giờ. 
    Khoảng 8:30 giờ đã xong những phần chính nên đh. Viễn và Khải ở lại. Sĩ, Quân và tôi về trước để phụ giúp quý bà nội trợ đang còn nấu nướng ở nhà. Lúc mang thức ăn ra hội trường chừng 10 giờ thì có một số Phật tử Salzburg đã đến, rồi thấy anh chị Phương từ Tirol lên, quý đh. Loan & Cường, và Hương & Ân phụ xách giúp đồ nấu và ‘phụ tùng’ vào nhà bếp, trông mọi người ai cũng vui vẻ vì lâu quá không gặp dù ở chung một thành phố. Vào cửa chính thật bất ngờ gặp lại anh chị Tèo từ Linz xuống, tính lại thời  gian thì gần 20 năm mới hội ngộ nên thăm hỏi nhau rất nồng nhiệt. Cạnh cầu thang thấy anh chị Bảy đang trò chuyện với anh chị Hiếu và anh chị Quang cùng một số cô bác xa gần người nhớ kẻ quên. Khoảng 10:30 giờ ở khu vực gần quầy nước và cà phê khá nhộn nhịp khi Phật tử Salzburg đến đã khá đông, chúng tôi thấy các em và các cháu đang cùng mọi người phụ giúp nhà bếp hay ở quầy Buffet. Gần 10:45 giờ được tin chiếc xe Bus đưa Thầy và Phật tử Wien tham dự ‘chuyến hành hương’ thành phố Salzburg có chút trở ngại nên 11 giờ mới đến điểm hẹn. Khi cùng một số Phật tử đi ra hướng sân vận động cũ để đón phái đoàn, tôi gặp Giáo sư Phó Tiến sĩ Kurt Krammer đang trên đường đến hội trường, là khách mời của Khải và Mai Châu. Tôi có chút quen biết với ông Krammer vào niên khóa 1993-1994 khi hai cô con gái nhà tôi học lớp Giáo lý Phật giáo do ông giảng dạy cho học sinh tại Salzburg. Ở Áo, Phật giáo  được công nhận là một tôn giáo chính thức từ năm 1983 nhưng mười năm sau mới có lớp Giáo lý đầu tiên với 5 học sinh vào mùa thu 1993. Nhân chuyến thăm Áo quốc của Đức Đạt Lai Đạt Ma, Gs Krammer đã hướng dẫn nhóm học sinh Phật học của ông đi Graz để chiêm ngưỡng vị Phật sống vào cuối tháng 6.1995. Tôi chào ông Krammer vừa xong thì phái đoàn Phật tử cũng đang từ Tulpenstrasse đi tới. Thấy mọi người ai cũng tươi tỉnh chào hỏi dù ngày hôm qua tại chùa Pháp Tạng, Đại lễ Vu Lan cũng đã được tổ chức vào buổi chiều cùng với chương trình văn nghệ đến tối, vậy mà hôm nay về Salzburg vẫn rất thoải mái là điều hết sức vui mừng.
    11:25 giờ thầy Viên Duy cử hành Nghi thức Đại Lễ Vu Lan với khoảng 110 Phật tử về tham dự, trong đó có 2 Vùng phụ cận là Linz và Tirol. Riêng Đạo tràng Wien mỗi khi ở Salzburg có lễ thì Phật tử thủ đô thường ‘đóng góp nhân lực’ từ 1 hoặc 2 xe Bus, mà ấn tượng nhất là vào năm 2011, Đại lễ Vu Lan đã được tổ chức vào ngày 10.09 tại hội trường Laufenstrasse (hội trường nhỏ chỉ bằng một nửa so với lần này). Dù được ‘tin vui bất ngờ’ nhưng G7 vẫn chuẩn bị đầy đủ 180 phần cơm hộp để đón tiếp 2 xe Bus từ Wien xuống. Sau lễ, Ban tổ chức đã hướng dẫn phái đoàn đi tham quan thành phố. Năm nay chùa Pháp Tạng tổ chức chuyến đi cho 54 Phật tử, trong đó có một gia đình Phật tử Việt 4 người ở Hy Lạp trở về thăm Wien cũng đi theo đoàn. Có lẽ đây là lần đầu tiên thầy trò ngôi chùa mới làm chuyến vân du về một thành phố du lịch nổi tiếng ở miền tây nước Áo, nơi đó Đạo tràng Salzburg luôn nhiệt tình và hiếu khách. 
 
  Mỹ Uyên (Salzburg)
 
    Sau cử hành Đại Lễ Vu Lan là phần Thuyết Pháp, Nghi thức Bông Hồng Cài Áo và cuối cùng là phần văn nghệ gồm 6 tiết mục (Wien 4 & Salzburg 2) với những ca khúc về Mẹ trong Lễ Báo Hiếu đã khiến người nghe tuôn trào cảm xúc lúc Mỹ Uyên với bài ‘Phận Xa Cha Mẹ’ được cất lên cùng những tiếng nấc nghẹn ngào làm đứt quãng lời nhạc nhưng vẫn thiết tha qua tiếng đàn đệm của đh. Lê Tuấn. Cả trăm ánh mắt không rời cô giáo Uyên trên sân khấu khi nước mắt long lanh trong từng câu hát. Cả hội trường xúc động, không ai hẹn ai, cùng lau nước mắt…

Bé Trinh (Wien)
 
    Chương trình văn nghệ kết thúc lúc 13:15 giờ sau tiếng hát thật dễ thương của Bé Trinh, tiếp theo là mời quan khách và Phật tử dùng Buffet trước cửa hội trường. Hai chiếc bàn dài được ghép lại để có mặt bằng lớn đặt nồi cơm điện và những món chay của G7 và đồng bào Phật tử cúng dường: hủ tiếu xào, món kho thập cẩm, sườn chiên giòn & sả ớt, canh chua, tàu hũ dồn, mắm Thái (chay), rau xào, xôi vị, rau củ kho chay, mì căng sả ớt, gỏi, xôi, cà ri, cà tím um, bánh khoai mì nướng, rau câu trái cây, bánh tiêu...Riêng nồi bún bò Huế phải đặt trong bếp để giữ nóng nên Ban ẩm thực đã nhanh tay làm mỗi mâm khoảng 6 tô rồi đưa qua cửa thông từ bếp ra ngoài, cạnh quầy Buffet. Chúng tôi thấy quý Phật tử ai cũng thoải mái đứng chờ đến phiên mình, và đây chính là khoảnh khắc thật vui, thật đẹp khi mọi người chuyện trò thăm hỏi nhau trong một ngày lễ mà đôi khi ba bốn năm mới có một lần. 
 

     Bên cạnh quầy Buffet còn có một chiếc bàn nữa được dành độc quyền cho đh. Nguyễn Hồng Loan, một thành viên G7 giới thiệu  6 loại bánh ngọt và nồi chè (hình trên). Ngoài ra, đh. Loan còn làm 51 phần bánh cuốn được đóng hộp dành tặng phái đoàn Phật tử Wien để lót lòng trên đường trở về Chùa vào buổi chiều tối.
    Sau giờ ngọ trai, đại chúng tụng một thời kinh nữa rồi trở lại phần văn nghệ. Theo lời yêu cầu của thính chúng, Thầy Viên Duy đã trình bày hai bài hát, trong đó tôi chọn bài ‘Đêm Tụng Kinh Pháp Hoa’ nghe Thầy hát rất hay. Chương trình văn nghệ chấm dứt lúc 15:30 giờ, tiếp theo là chụp hình lưu niệm, trước khi chia tay bà con Phật tử xa gần và tiễn phái đoàn Wien lên xe Bus ra trung tâm tham quan thành phố Salzburg.
 
                   
 
   Trên đường trở về Wien, phái đoàn đã nghỉ chân trên xa lộ lúc trời chưa tối để thưởng thức món bánh cuốn Nguyễn Hồng Loan. Xe Bus đưa phái đoàn Phật tử Wien về đến Chùa bình an lúc 21:30 giờ cùng ngày.
     Sau Đại lễ Vu Lan, BTC nhận được nhiều lời ngợi khen thân tình. Thay mặt Phật tử Salzburg, chúng tôi xin nhận tấm lòng ưu ái của quý vị về một Ngày Vu Lan với nhiều cảm xúc nhưng chắc không tránh khỏi sơ sót, xin niệm tình tha thứ cho.
 
NSL
Sbg, 16.09.2017

Freitag, 1. September 2017

NGÀY EM TUỔI TRĂNG TRÒN



Em áo trắng nón bài thơ guốc gỗ
Mái tóc thề vương mãi bút sách tôi
Hàng mi cong vun vút nét rạng ngời
Em lộng lẫy như vầng trăng mười sáu.

Em và tôi chỉ cách nhau hàng dậu
Lá vàng rơi hai đứa nhặt hai vườn
Cùng ngắm đôi chim nhẹ nhàng cánh đậu
Và cùng nghe nhịp đập của uyên ương.

Sáng tinh mơ tiếng học bài giòn giã
Tôi say mê như khúc nhạc nghê thường
Em đi học gót chân hồng thư thả
Tà áo bay rung hoa cỏ bên đường.

Tôi đứng đợi những trưa về nắng đổ
Cổng trường em vôi tím đã phai màu
Tôi muốn nắm bàn tay xinh rất nhỏ
Lá thu rơi xin em chớ đi mau.

Em thơ thẩn đêm trăng nhà thanh tịnh
Mùi hoa lan ngào ngạt tỏa chung vườn
Tôi ao ước một lần thôi, nhất định
Được hôn em trong giấc mộng yêu thương.

Em đẹp quá giữa mùa trăng mười sáu
Áo học trò thơm mãi cả ngàn sau
Tôi xin lượm lá vàng phơi trước ngõ
Để trọn đời hai đứa sống bên nhau.

NGUYỄN SĨ LONG
Thu 1990