Thư
mẹ viết mùa đông
Tiền
tem chín ngàn đồng
Tờ pelure thật mỏng
Chở nặng tình nhớ mong.
Ngày xuân thư vừa tới
Cầm lá thư bồi hồi
Chuyện lành hay tin dữ
Nén lòng chưa dám coi.
Mẹ không còn trẻ nữa
Mà nét chữ như xưa
Lời văn ôi ngọt mật
Nỗi buồn chen lưa thưa.
Qua rồi những tháng năm
Sông biển nào cách ngăn
Những tờ thư qua lại
Ảnh mẹ treo chỗ nằm.
Tháng ngày còn rất mới
Như thuở con ra đời
Bên chiếc cầu con phố
Rồi lưu lạc khắp nơi.
Mẹ hình hài nhỏ nhắn
Hôm sớm thường chăm lo
Ngày con rời mái ấm
Cả ngàn câu dặn dò.
Chỉ một lần cách trở
Là ngun ngút đôi bờ
Bên nhà mẹ thương nhớ
Bên này con bơ vơ.
Hôm nay nhận được tin
Mơ ánh mắt mẹ hiền
Con nghe hơi mẹ thở
Còn bao nỗi ưu phiền.
Mẹ viết:
“Ở quê mình vẫn thế
đời tăm tối u mê
mẹ vui làm sao được
chuyện cơm áo đôi bề.
Các em con mới lớn
thấy tương lai tủi hờn
đều nhất định bỏ học
mặc ba mẹ khuyên lơn.
Tuổi mẹ đang về chiều
gian khổ cũng đã nhiều
nhìn đàn con tan tác
lòng mẹ càng cô liêu.
Mẹ buồn không thể khóc
nước mắt là châu ngọc
còn chi hai hàng lệ
theo năm tháng ê chề.
Mẹ mong con sớm thành
ý nguyện với chúng sanh
đừng lo nhiều cho mẹ
mà quên chuyện hùng anh”.
Ngày xuân đọc thư mẹ
Man mác mối tình quê
Đời con còn có mẹ
Là mùa xuân vẫn về.
NGUYỄN SĨ LONG
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen