Samstag, 31. März 2018

NHỚ PALAWAN


Vẫn nghe sóng vỗ từ bên ấy
Với những rong rêu với cỏ cây
Nhớ hàng dừa xanh bên quán nước
Ngồi ngắm biển mà mắt nồng cay.

Vẫn còn nhớ hôm vào Barrack
Đêm chong đèn viết vội dòng thư
Bao nỗi khổ dường như biến mất
Trong hàng rào chờ đợi định cư.

Vẫn còn nhớ ngôi trường Việt Ngữ
Tiếng đánh vần con trẻ vô tư
Cô giáo miệng đọc tay viết bảng
Thầy dạy em học giáo khoa thư.

Nhớ mỗi đêm nghe loa phóng thanh
Đây chương trình ‘Vài phút tâm tình’
Lời diễn đọc ngọt như tiếng mẹ
Lòng nhớ quê hương nhớ gia đình.

Vẫn còn nhớ những sáng phi trường
Bao bàn tay vẫy bao luyến thương
Người đi trong nắng xôn xao ấy
Kẻ ở còn mang nhiều vấn vương.

Nhớ phố Puerto Princesa
Đường đi qua chợ với vườn hoa
Nhớ chuyến xe ra từ cổng trại
Một bước lang thang lại nhớ nhà.

Vẫn còn nhớ bạn bè chiến hữu
Bây giờ ai kẻ ở người đi
Thương cho ‘những gương mặt kỳ cựu
Bao năm rồi chưa được định cư !’

Vẫn còn nhớ quán Coffee Shop
Với menu hương vị quê nhà
Mỗi lần ghé lòng như ngây ngất
Mùi bún bò từ bếp bay ra.

Vẫn nghe sóng vỗ từ bên ấy
Dù có bao năm tình cũng đầy
Vẫn nghe mằn mặn từ trong biển
Có nước mắt em đợi tháng ngày.

NGUYỄN SĨ LONG
Salzburg, 28.05.1989

Keine Kommentare:

Kommentar veröffentlichen