Nhà Thờ Đức Bà
Trong
khóe mắt em mang dòng lệ úa
Khóc
Sài Gòn dang dở khúc tình ca
Bao
ngày chia ly xuân đợi đông chờ
Lòng vẫn nắng rực lên ngàn ngọn lửa.
Có
bao giờ anh quên người ở lại
Dẫu
trăm năm hương phấn có tàn phai
Anh
vẫn viết vần thơ buồn vời vợi
Là tình ca anh vẫn hát muôn đời.
Nhớ
hoài hàng cây góc phố trưa nồng
Những
ngày ly hương mơ thấy trời hồng
Ai tấu khúc nghê thường thương đau.
Bên
khóe mắt xanh còn dòng lệ thắm
Xót
thương ai phiêu lãng hát tình xa
Bao
ngày ru em tay đợi môi chờ
Tình vẫn cháy rực lên ngàn ngọn lửa.
Chẳng
bao giờ anh quên người vợ trẻ
Dẫu
ngàn năm tay gối áo mòn hơi
Anh
viết nốt bài thơ và chờ đợi
Sài gòn xa anh vẫn nhớ muôn đời.
Từng
tháng mất nhau thương đàn trẻ dại
Nhớ hoài hàm răng chúm chím xinh cườiNhững ngày xa con đời thiếu mặn nồng
Đêm nhức nhối trăng tàn bên song.
NGUYỄN
SĨ LONG
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen