Sau bữa ăn tối, cả nhà đang chuyện trò vui vẻ thì Lân đứng dậy tìm túi xách loay hoay thu xếp đồ đạc rồi nói với ba mình:
-Ba à, mai con đi công tác hai ngày ở Cần Thơ. Khi
con về sẽ đưa ba đi chơi và thăm vài gia đình bà con nghe.
-Con cứ lo công việc, ba ở chừng một tuần thôi rồi
về, ngoài nhà còn nhiều việc lắm.
-Dạ, khi mô nhớ mạ thì ba về.
Lân thấy nghèn nghẹn trong cổ khi chưa biết những gì
sẽ xảy ra trong chuyến đi vào ngày mai mà không thể nói cho ba mình biết. Có
thể sẽ trở về như những lần trước hay đi ‘lọt’ mà không có tin tức gì cho gia
đình lo lắng thì cũng không ổn khi đang có ông nội vào
thăm con cháu.
Chỉ trong vòng hai tháng, đây là lần thứ ba Lân về
Cần Thơ trong đường dây của chị Cúc sau khi hai vợ chồng quyết định bán căn nhà
ở Phú Nhuận để tính chuyện đi xa. Lân chưa từ bỏ ý định
vượt biển dù nay đã có gia đình vợ và hai con cùng với công ăn việc làm, nhà
cửa ổn định và có một điều quan trọng là vốn liếng đang hẹp dần khi mà những
năm vừa qua cứ mỗi lần lên xe xuống tàu cũng phải mất một hai chỉ vàng gọi là
lộ phí. Từ năm 1976 cho đến nay Lân đã tham gia cùng bạn bè tổ chức hay đi theo
các đường dây ngay tại Sài gòn hay về miền Tây. Nhớ hồi đó khi còn ở khu Bảy
Hiền đã một lần ra Huế, để nhà cửa cho bạn bè ở rồi lại trở vô. Khi có gia đình
đã cùng vợ mới cưới ra Phan Thiết một lần nhưng cũng bất thành. Một lần khác
bên Phú Xuân đi cùng với anh Sĩ quan Đại úy xóm giềng sau lưng nhà đã chạy bỏ của lấy
người, nhảy tàu vượt cạn qua sông, đi xích lô về nhà mới biết là chân không còn
đôi dép.
Chuyến
đi lần này Lân có nhận lời dẫn theo hai đứa con của cặp vợ chồng môi giới, anh
chị này cũng là người Huế, chủ tiệm vàng ở gần chợ Trương Minh Giảng. Ba chú
cháu phó thác cho đệnh mệnh vì chẳng ai biết bơi cả, mà dù có biết bơi đi chăng
nữa khi ra giữa biển trời mênh mông nếu gặp bão lớn, cướp biển hay hải tặc thì
cũng chết.
Năm
giờ sáng bốn người trong nhóm hẹn nhau ở Ngã Bảy, địa điểm đón xe như hai lần
trước, đến Cần Thơ lại một lần nữa sắp gặp dì Tư tốt bụng đã hai lần ‘nhốt gà
và cho gà ăn no đủ’ thuộc nhóm Sài Gòn nhưng đã phải trở về. Vừa vào nhà thấy
dì Tư đã dọn bàn cho bữa cơm trưa. Dì Tư nói rất nhỏ cho mọi người vừa đủ nghe
để yên tâm:
-Cô
Ba cho biết là nhóm mình tối nay được bốc ưu tiên, dì Tư bảo đảm đây là lần
cuối đón các cháu.
-Dạ
cám ơn dì Tư, tụi cháu cũng mong được như vậy.
Từ
bốn giờ chiều nhóm Sài gòn đã đi theo người hướng dẫn để xuống đò khách ở bến
Ninh Kiều, đò chạy chừng hai mươi phút ‘đàn gà con’ lại xuống bến đi đến một
địa điểm khác để nhốt một lần nữa trước khi lên ‘cá nhỏ’ mà chẳng biết sẽ đợi
bao lâu.
Rồi
giờ G cũng đã điểm, tất cả có sáu người lần lượt xuống ‘cá nhỏ’ chèo đi trong
đêm gần cả tiếng đồng hồ mới đến ‘cá lớn’. Cũng may là trót lọt không có ai bị
rớt xuống sông khi cá lớn há mồm để gà mẹ hay gà con đều nhảy lên được từ hai
phía. Lân đẩy hai đứa cháu lên trước vào cá lớn xong thì mới lo cho mình. Người
lái cá nhỏ giúp mọi người rất chuyên nghiệp, nhờ vậy người và đồ đạc được nhanh
chóng và an toàn.
Chẳng
biết lúc nào tàu đã ra biển nhưng chừng giữa đêm có người đi thu giấy mật mã,
đây chỉ là tín hiệu đầu tiên báo cho thân nhân biết để yên lòng là tàu đã ra
khỏi cửa biển an toàn.
Đêm
đầu tiên bình an vô sự. Vài cánh chim lạc đàn trong ánh bình minh mát dịu, biển
lặng như tấm thảm nhung đậm màu dưới nắng hồng ban mai. Chim bay về đâu, không
biết. Quê hương ta đâu, không thấy. Lân nghe nhói trong tim
mình khi nhớ ra đã hơn mười năm qua vẫn một lòng kiên quyết ra đi như muốn trốn
chạy quê hương dù biết sẽ đánh đổi cá tính mạng nhưng vẫn chưa hề từ bỏ giấc
mơ. Bây giờ đây chỉ vỏn vẹn chưa đầy một ngày khi thuyền rời bến mà lòng chàng
đã cảm thấy bồn chồn khó tả, nhớ như in hai khuôn mặt mỹ miều của hai nàng công
chúa thương yêu, nhớ đến người vợ vì quá thương chồng và chìu chồng nên đã
không ngại chìa một bàn tay để tham gia vào canh bạc mà không bao giờ dám nghĩ
đến phần thắng. Lân biết mình đang khóc mà không ngăn nỗi khi thấu hiểu được
tấm lòng của người vợ hiền.
Bước sang ngày thứ ba
vào khoảng ba giờ chiều từ đường chân trời phía trước thấy thấp thoáng vài chiếc rồi hàng chục chiếc
tàu nhấp nhô và lớn dần. Mọi con mắt hướng về đủ bốn phía để xem. Đa số ai cũng
im lặng để quan sát thì một trong số các anh lái thuyền nói đó là tàu cá Thái
Lan.
Đi giữa biển trời bao la
mới thấy mình nhỏ bé và chiếc tàu vượt biển đơn độc giữa hàng chục chiếc tàu
lớn cá thấy mà rùng mình nếu ai đó có mặt trong chuyến đi này đã từng nghe qua
"chuyện dài hải tặc Thái Lan" thì chắc không tránh khỏi động tâm.
Nhưng bao nghi ngờ về
mặt trái của những chiếc tàu cá tiêu tan khi họ cho một ít thực phẩm, cá, nước
và dầu. Trong thời gian được tàu Thái tiếp tế một số
người hớn hở ra mặt nhưng cũng có một số e dè cho đến khi buổi chiều chưa tan
trên biển thì cuộc hành trình lại tiếp tục. Nhìn lại phía sau những chiếc tàu cá giờ đây chỉ còn
là những chấm đen khi ẩn khi hiện trong buổi hoàng hôn thật đẹp. Ngắm cảnh
trong giây phút này mới biết thiên nhiên đôi lúc đã khiến cho ta phải yếu lòng
giữa vẻ đẹp thật hoang vu man dại và lạnh lùng.
Hoàng hôn rồi cũng đi để nhường cho màn đêm bắt đầu
xuống. Lúc đó khoảng gần bảy giờ tối thì nghe có tiếng máy tàu và nước vỗ lao
xao. Đột nhiên mọi người nhìn thấy có tàu ép sát (lúc đó không biết mấy chiếc)
và hai ngư dân Thái bước lên trước mũi và một người bên hông. Cả tàu đứng tim,
mọi người hình như đều đã biết được số phận mình nên hình như đã ngồi chết trân
tại chỗ và mắt thì không rời ba người đàn ông lực lưỡng, ở trần chỉ mặc quần
cụt đang bước xuống lòng tàu. Riêng Lân chỉ chừng cách đây mấy tiếng đồng hồ
thôi khi đứng ngắm biển chiều đã có phút giây tiếc là đã không mang con gái đầu
lòng theo và bây giờ trong giây phút tử sinh này lại thấy mừng khi có lẽ cái
chết nếu đến thì sẽ không có đứa con thương yêu bên mình. Nhưng thật ra đó là
những suy nghĩ nhanh chóng trong đau đớn khi cái chết đang được báo trước mà vợ
con thì chẳng hay biết gì. Chẳng có chút gì sợ hãi, Lân khép mắt lại bình tĩnh
niệm Quan Âm Cứu Khổ Cứu Nạn và cố ngăn những giọt nước mắt chực
trào khi nghĩ đến những người thân yêu trong gia đình.
Việc xảy ra chỉ hơn một năm trước đây thôi khi cuộc
sống đang phẳng lặng thì một hôm Lân bàn với vợ:
-Em à, khi chiều anh gặp chị Cúc, chị nói có đường
dây đi ở Cần Thơ rất bảo đảm, chị đã đưa được nhiều chuyến rồi.
-Chị kêu giá bao nhiêu vậy anh?
-Bốn cây.
-Mình làm gì có đủ mà anh tính, em thấy thật là
ngoài sức của mình.
Lân muốn nói ý định của mình mà không nói được vì
quả thật là khó khăn để thuyết phục vợ tham gia một ván bài mà chín mươi phần
trăm chưa đặt tiền thì đã thấy thua. Lân chưa sắp đặt xong câu nói của mình thì
vợ tiếp lời :
-Anh đã đi nhiều chuyến rồi rất may là không bị bắt
mà cũng đã tốn nhiều tiền, anh nghĩ bây giờ chạy tiền ở đâu mà tính chuyện đi ?
Mừng vì vợ vô tình nói thay điều mình suy nghĩ nên
Lân tiếp lời:
-Vợ chồng mình giờ chỉ có căn nhà vừa là tài sản vừa
là vốn liếng. Anh muốn lấy nguồn vốn này đi buôn một chuyến.
-Anh đang nói chuyện đi đứng, bây giờ chuyển qua đi
buôn, em không hiểu.
Lân hạ giọng: -Anh biết nói điều này sẽ làm cho em
khó nghĩ, ý anh là chỉ còn cách bán nhà thì mới có tiền để đi, không đi được
thì có vốn để làm ăn buôn bán.
-Rồi mình ở đâu ?
-Nhà thuê thì ở đâu mà không có, em đừng lo.
Tháng 10.1986 gia đình bốn người và chú em trai dọn
vô căn nhà thuê ở gần khu chợ Kiến Thiết, Phú Nhuận không xa nhà ông bà nhạc cho lắm, thỉnh thoảng vẫn
qua lại bình thường và em út trong nhà chẳng có ai thắc mắc vì sao lại bán nhà
rồi đi ở nhà thuê.
Trong mấy ngày nay đang chuẩn bị đi thì ba của Lân
vào Sài gòn. Vui vì có Nội vô thăm các cháu nhưng vừa buồn vừa lo vì không biết có
nên tâm sự với ba hay im lặng. Lân vừa gặp được ba mình chỉ mới hai ngày và cho
đến hôm nay ông vẫn nghĩ là Lân đi công tác, chứ đâu có ngờ…bây giờ Lân đang có
mặt trong 'canh bạc' khi nghe tiếng chân người xào xạc. Qua ánh đèn pin le lói
Lân thấy người đàn ông đi tới trong tay cầm chiếc nón lá lật ngửa để mọi người
bỏ tiền, vàng hay bất cứ những gì mình có vào đó. Một tên thì cầm đèn pin đi
theo, còn tên thứ ba thì đứng nhìn như để đề phòng nếu có lộn xộn. Tên cầm nón
chỉ chiếc đồng hồ Lân đang mang trên tay, hắn cười khi thấy chiếc đồng hồ được
bỏ vào nón. May quá không ai bị lục soát hay trấn lột. Hình như cả ba tên cướp
có vẻ như vội vàng và không có dấu hiệu sẽ giở trò gì khác.Tên cầm nón đi trở
lại cho đến khi thấy không còn ai góp nữa thì cả ba tên rút lui nhanh chóng từ
phía mũi thuyền, tính chung thời gian 'quyên góp' khoảng chừng mười phút. Mọi
người nhìn nhau thở phào thoát chết kỳ diệu, đối tượng chính là các cô các bà
một số đã nhanh nhẹn khi thấy hải tặc lên tàu đã quẹt tay chung quanh phuy dầu
rồi bôi lên mặt cho lem luốc, xấu xí để mong đánh lừa hải tặc mà họ đã từng nghe
trong những chuyện dài vượt biển.
Con tàu vẫn lầm lũi đi trong đêm, có người ngủ kẻ
thức nhưng ai cũng nghĩ rằng số phận của mọi người trên tàu không có gì bảo đảm
vì bọn hải tặc thuộc những chiếc tàu khác có thể trở lại cướp bóc nhiều lần,
bắt bớ như nhiều chuyến đi đã từng gặp.
Lân và hai người cháu khi lên tàu đã ngồi phía sau,
gần các phuy dầu, chỗ này có vẻ kín đáo nên một vài người phái nữ lại xê dịch
đến đây để đề phòng thảm họa, có người tìm đồ ăn vội vài miếng rồi nằm nghiêng ngửa bên nhau. Thấy hai cháu vẫn còn cảm giác lo sợ, đã ba ngày không nghe nói
nửa lời. Lân an ủi:
-Ăn một chút gì rồi nằm ngủ. Chú nghĩ là mình đã
chạy khá xa khu vực có tàu đánh cá rồi, họ không trở lại nữa đâu, đừng sợ…
Bao điều suy nghĩ miên man trong đêm tối như hòa
chung nỗi thao thức của sóng nước dập dồn bên ngoài và rồi Lân chợp mắt lúc nào
không hay, lâu lâu cũng mơ mơ màng màng nghe tiếng thì thầm của vài người xung quanh
trong cơn mê ngủ nhưng vẫn lo đề phòng trước những nguy hiểm có thể xảy ra bất
cứ lúc nào.
Chẳng biết đã thiếp đi bao lâu nhưng bất chợt Lân
dụi mắt, xa xa trong tầm nhìn phía trước khi Lân đang mắt nhắm mắt mở thì thấy
một vầng hào quang đang lơ lửng trên bầu trời đêm và nhấp nhô phía trước mũi
thuyền. Lân nhẹ nhàng ngồi dậy, nhắm, dụi rồi lại mở mắt ra. Mọi người đều ngủ
và chỉ nghe tiếng máy cùng con tàu vẫn chạy
trong đêm tối và lần này cũng lại thấy bóng hình như Đức Phật Quán Thế Âm trong vòng
hào quang lúc nãy giữa một vùng trắng ảo lung linh trước mũi thuyền.
Bây giờ Lân mới thấy tỉnh táo để cảm nhận sự việc
với một điều chắc chắn là mình không hề nằm mơ, dụi mắt ba bốn lần nhưng vẫn
thấy hình bóng ấy trông rất quen thuộc như đang ở nhà mỗi chiều tối thắp nhang
bàn Phật. Không còn đồng hồ để xem giờ nhưng tin rằng lúc này con tàu đã thoát
nạn, chàng lại đi vào giấc ngủ với cảm giác an tâm nghĩ đến Mẹ Cứu Khổ
Cứu Nạn chắc vẫn còn đâu đây để chở che con tàu đang rẽ sóng cho đến khi nghe
tiếng ồn ào từ loa phóng thanh dội vào thì đã 6 giờ sáng.
-Tàu Pháp! tàu Pháp! Mọi người la lên trong niềm
vui mừng tột cùng khi chiếc tàu hải quân Pháp chạy thật chậm vài vòng trước khi
ném dây kéo về phía chiếc thuyền vượt biển. Một người sau lưng Lân nói
lớn:- Đây là một trong những chiếc tàu
ra biển vớt người tỵ nạn của tổ chức Cap Anamur, tôi nghĩ là cũng nhờ đoàn tàu
này hiện diện trên Biển Đông cho nên tối hôm qua tàu mình mới thoát chết.
Một người khác tiếp lời:
-Anh nói đúng như suy nghĩ của tôi, hôm qua tôi
thấy ba tên cướp rất là vội vàng hẳn là có lý do.
Lại
nghe từ loa phóng thanh:
-Xin
đồng bào giữ trật tự, không chen lấn và hãy yên tâm chúng tôi sẽ đưa tất cả mọi
người lên tàu lớn, người già em bé và phụ nữ lên trước, xin quý ông vui lòng
lên sau.
Thang dây từ trên cao được thả xuống, mọi người tuần
tự kẻ trước người sau leo lên với sự trợ giúp của những người lính hải quân
trên tàu La Moqueuse. Có người nói đùa hôm nay cả tàu đếm được 103 thuyền nhân
đã leo lên thiên đường, tuyệt đẹp và hồi hộp đến rơi nước mắt không khác gì một
đoạn phim đến hồi gay cấn.
Lân bước chậm về khu nhà tắm sau khi nhận đồ dùng cá
nhân. Chàng nhớ đến người vợ đang chờ tin chồng và nghĩ là canh bạc chỉ vừa mới
bắt đầu vì ở đâu đó vẫn còn biết bao nhiêu người đang đem sinh mạng mình để mặc
cả với rủi may. Cầu cho họ thấy được chút ánh sáng trước mũi thuyền trong đêm
tối để vẫn còn cơ hội đi về miền đất hứa đang chờ đón họ ở phía mặt trời mọc.
MINH HƯNG NSL
MINH HƯNG NSL
Salzburg, 4.2014
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen